top of page

Băng tan – hiểm hoạ hay cơ hội?

  • Writer: The Synesthetes
    The Synesthetes
  • Jun 28, 2020
  • 6 min read

Tác giả: Nguyễn Thành Nam

[ENGLISH BELOW] ICE MELTING: Danger or Opportunity?


Khái niệm ‘nóng lên toàn cầu’ giờ đây không còn xa lạ đối với chúng ta, trong hoàn cảnh mà chúng ta đang phải chịu đựng nó hàng ngày. Những lớp băng ở hai cực cũng không hề ngoại lệ, khi mà nhiệt độ càng cao sẽ càng làm chúng tan chảy nhiều và nhanh hơn.


Một nghiên cứu được đăng trên Environmental Research Letters của các nhà khoa học ở Mỹ, Chile, Canada, Na Uy và Hà Lan chỉ ra rằng trong khoảng 10 năm từ 2005 đến 2015, cứ mỗi giây lại có 14000 tấn nước ở Bắc Cực đổ ra các đại dương, cao gần gấp 3 lần số liệu trong giai đoạn 1986-2005.[1] Một nghiên cứu khác cũng cho thông số về mức độ tan băng ở Nam Cực là xấp xỉ 219 tỷ tấn nước mỗi năm từ 2012-2017. Giả sử những con số này là chính xác và tổng hợp chúng lại với nhau, các vùng cực của thế giới đang mất khoảng 666 tỷ tấn băng vào đại dương, với mực nước biển tăng gần 2 milimet mỗi năm.[2]


Nước biển dâng đang là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng đối với các nước đang và kém phát triển bên bờ biển. Dù đã có các biện pháp phòng chống nhưng hệ thống máy bơm thoát nước chưa tân tiến, công suất không cao, đê điều chưa thực sự chất lượng … Mặc dù vậy nhưng không phải lúc nào sự thiếu thốn cũng là rắc rối, chẳng hạn như ở vùng Đồng bằng sông Cửu Long, người dân cùng chính quyền đã làm hết sức có thể để hạn chế tối đa sự xâm nhập mặn nhưng đất thì vẫn bị nhiễm mặn liên tục, dẫn đến xói mòn và thiếu nước, khi đó cây cối sẽ không sống và phát triển bình thường được; cứ mỗi khi triều cường thì đều xảy ra ngập lụt ở các thành phố khiến đời sống người dân gặp vô vàn khó khăn. Bên cạnh đó, một điều đáng lo ngại hơn chính là việc các thành phố lớn có thể bị chìm xuống biển. 9 thành phố trong danh sách có nguy cơ biến mất bao gồm Jakarta, Indonesia; Lagos, Nigeria; Houston, Texas; Dhaka, Bangladesh; Venice, Ý; Virginia Beach, Virginia; Băng Cốc, Thái Lan; New Orleans, Louisiana; Rotterdam, Hà Lan; Alexandria, Ai Cập and Miami, Florida.[3]


Mặt khác, nhiều người không hề nhận ra rằng, việc lớp băng dày đến cả nghìn mét tan ra chính là cơ hội không thể nào tuyệt vời hơn để khám phá những vùng đất xa xôi khắc nghiệt đó. Khoảng 175 triệu năm trước, siêu lục địa duy nhất trên Trái Đất là Pangaea bắt đầu bị tách ra bởi các hoạt động ở vỏ Trái Đất, hình thành nên các châu lục như ngày nay. Vì thế nên không thể phủ nhận nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú của châu Nam Cực và vùng đất xung quanh Bắc Băng Dương. Vùng cực sẽ được phủ xanh trở lại, hứa hẹn sẽ là nơi ở thích hợp cho con người và loài vật. Hơn nữa, trong lòng đất ở đó chắc chắn vẫn còn rất nhiều hoá thạch để các nhà khảo cổ học khai quật và bảo tàng của chúng ta sẽ ngày càng phong phú hơn. Nơi đó sẽ trở thành những khu du lịch vô cùng độc đáo và mới lạ, bởi vì ở vùng cực không có khái niệm về thời gian: trời sáng liên tiếp trong nửa năm, nửa năm còn lại trời sẽ tối.


Tuy nhiên, một lo ngại đang dấy lên là trữ lượng các bon khổng lồ trong những lớp băng nay đã thoát ra ngoài dưới dạng khí CO2 và methane, càng khiến cho nhiệt độ tại vùng cực tăng cao hơn bởi hiệu ứng nhà kính chúng tạo ra. Hơn nữa, thuỷ ngân cũng là một chất nguy hiểm có lượng lớn, đặc biệt là ở Bắc Cực. Cơ quan Khảo sát Địa chất Hoa Kỳ ước tính có tới 1656000 tấn thuỷ ngân bị cầm giữ trong băng vùng cực và băng vĩnh cửu, gần gấp đôi lượng toàn cầu ở các vùng đất, đại dương và bầu khí quyển. Không chỉ có các chất gây hại mà còn có sự xuất hiện của một thứ không ai ngờ tới: vi rút đóng băng. Các nhà khoa học cảnh báo rằng, loài người có thể sẽ phải hứng chịu các dịch bệnh cổ đại và từ vài trăm năm trước nếu lượng vi rút đó lây lan ra ngoài, trong đó có hai dịch chết chóc là cúm Tây Ban Nha và bệnh than. Vì vậy, lời khuyên họ đưa ra cho chúng ta là hãy giữ lại nhiều băng vĩnh cửu nhất có thể và cộng đồng quốc tế cần có những giải pháp phù hợp để đối phó với vấn đề có thể coi là sống còn này. Trên hết, sự biến mất của những thành phố cùng sự ảnh hưởng đến sức khoẻ và tính mạng con người cần được chú ý nhất.


Tác giả: Nguyễn Thành Nam, THPT Chuyên Khoa Học Tự Nhiên



English Translation:


‘Global warming’ is nothing new to us, as we are both contributing to and facing it every day. It is no exception for ice layers in both poles, as the constant rise of temperature leads to faster melting of the ice.


A recent study published in Environmental Research Letters of scientists in the USA, Chile, Canada, Norway and the Netherlands claims that from 2005 to 2015, there were averagely 14000 tons of water in the North pole being pour into oceans every second, which is three times as high as the figure in the period 1986-2005.[1] Besides, another study also reveals the parameter in the other side of the Earth, that there were approximately 219 billions tons of water being so each year. Supposing that these data are highly credible and when they are combined together, Earth’s poles are losing about 666 billions tons of ice with the sea level rise of nearly 2 mm annually.[2]


On the one hand, it is a serious issue that many underdeveloped and developing countries are trying to put up with. Though they appear to have had preventive measures, most of those equipment are not progressive enough to cope with sea level rising. For instance, drainage pump systems are quite obsolete, low-duty and dikes are low-quality. However, on many occasions that is not the problem. Take the Mekong Delta as an example. No matter how much effort authorities and residents put into it, the soil is salted, which lead to erosion and dehydration, making it hard for plants to survive and grow; whenever there happens to be a tidewater, the whole city is likely to suffer from a flood, which causes a lot of trouble to citizens. Another noticeable matter is that many big cities are on the edge of extinction. Scientists have listed out 11 cities that are in danger of disappearing, they are Jarkarta, Indonesia; Lagos, Nigeria; Houston, Texas; Dhaka, Bangladesh; Venice, Italy; Virginia Beach, Virginia; Bangkok, Thailand; New Orleans, Louisiana; Rotterdam, The Netherlands; Alexandria, Egypt and Miami, Florida.[3]


On the other hand, many people may have not recognized many fantastic potentials and opportunities in faraway and harsh land when ice layers with thousands of meters in thickness melts. About 175 millions years ago, the only supercontinent on Earth called Pangaea began to break into smaller parts due to activities in the Earth’s crust, forming continents nowadays. Thus, there is no doubt that natural resources are plentiful in Antarctica and regions surrounding the Arctic Ocean. Plants will thrive one more time there, then these regions are promising places for humans and animals. In addition, it is certain that there is still a large quantity of fossils buried underground for archaeologists to excavate and our museums will be more abundant and diverse. These lands will be such great and exotic tourist attractions, for there is no concept of time: for half of the year, the sun shines all day; for the rest of the year they won’t receive any sunlight.


However, there is one worry that when carbon reserves in ice are released, they may intensify ice melting speed because they are mainly in the form of carbon dioxide and methane, causing a greenhouse effect. What is more, mercury, a dangerous substance, appears to have a huge amount here, especially in the North pole. According to the United States Geological Survey, the estimation is up to 1656000 tons of mercury held in polar and permanent ice, which is nearly two times as high as the global quantity in continents, oceans and atmosphere. Unfortunately, it seems that people have missed a point: not only harmful substances are stored but viruses also remain, like hibernation. Scientists have warned that if by any means these viruses manage to escape and spread widely, humanity will have to suffer from deadly diseases from thousands of years ago. Thus, they strongly advise that permanent ice must be maintained as much as possible and international communities must work together to find solutions to this matter of life and death. Above all, the future of cities as well as people’s health need attention most.


Author: Nguyen Thanh Nam, High School for Gifted Students


🡪 Acknowledgement (Nguồn):






Comentarios


bottom of page